Lê Nam Phong

NÓI VỚI MÙA ĐÔNG



Chàng là lãng tử từ đâu lại
mà nét phong sương phủ kín mình
tiếng cười hoang dại nghe khô khốc
sắc lạnh dường như vỡ thủy tinh

Chàng là lữ khách miền hoang dã
đến hẹn lại lên đến đất này
Nhà nhà cửa đóng người che mặt
ai mà thích thú đón chàng đây

Ta thời niên thiếu cũng phong sương
nếm trải trần gian đủ đoạn trường
vẫn thường ưỡn ngực mùa đông lạnh
nhặt nhạnh heo may đã sự thường

Sự đời ta cũng ít người thương
Cay đắng cùng nhau chút đoạn trường
Đêm nay rót rượu mời ngươi nhé
Năm sau lại đến nếu vấn vương...!

lnp

 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 3 tháng 11 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "NÓI VỚI MÙA ĐÔNG"